Mùa đông về, gió lưa thưa xuyên qua từng mái tranh của những căn nhà san sát nhau trong màn đêm u tịch. Trời không quá tối nhưng cũng chẳng quá sáng, gió cũng chỉ nhè nhẹ tạo nên một bức tranh buồn như chính tình hình năm ấy vậy. Đó là một năm mất mùa, khắp nơi xác xơ tiêu điều, đói kém trộm cắp diễn ra tràn lan. Trong vùng có người họ Chương tên Tuấn, vốn làm nghề phu kéo vải từ trấn Thiên Sơn lên tận kinh đô kiếm sống. Ngặt nỗi vào năm đói kém, ăn còn chẳng đủ huống gì mặc đẹp, Chương Tuấn không còn nhận được mối làm, gia cảnh ngày càng bi đát với mẹ già và con nhỏ. Bần cùng sinh đạo tạc, y trở thành đạo chích thường xuyên trộm cắp khắp nơi.
Đêm hôm đó, y tới thôn nọ, khoảng canh hai thì đột nhập vào một nhà toan kiếm chút gì đó về cho ngày mai. Căn nhà sơ hở quá nhiều nên Chương Tuấn dễ dàng vào và lục lọi đồ đạc, chưa kịp mang ra khỏi cửa thì ở đâu 1 thanh kiếm kề lên cổ. Y thất kinh rụng rời cả tay chân khụy xuống.
Người kia hỏi:
– Tại sao ngươi đi ăn trộm?
– Xin huynh tha mạng, nhà tôi nghèo quá lại có mẹ già con nhỏ nên chỉ đi kiếm chút gạo chứ tuyệt đối không tơ hào vàng bạc châu báu gì.
– Ngươi có biết ta là ai không mà vào nhà ta ăn trộm?
– Thưa tôi không biết.
– Ngươi biết sát thủ với tuyệt chiêu đi nhanh hơn bóng chứ?
– Ngài là Hoài Phong?
Chữ Phong kết thúc cũng là lúc họ Chương cắt không còn giọt máu. Y thầm than khổ, tiếc thay cho số phận của mình đã hết, nghĩ về mẹ già, người vợ trẻ và hai đứa con mà y đau đớn. Cảm thấy cái chết cận kề, còn bao nhiêu việc hối tiếc chưa làm với thân mẫu, thê tử và con, y bất giác quỳ sụp như một đứa trẻ rưng rưng khóc.
Hoài Phong thấy thế cười bảo:
– Ta không giết ngươi, người không phải loại người ta cần giết. Đứng lên đi.
Chương Tuấn đứng dậy mà như thấy mình tái sinh lần nữa. Y sụp lạy 3 lạy rồi toan đi:
– Đa tạ đã tha mạng.
Chợt Hoài Phong bảo:
– Khoan đi đã, ngươi đi về tay trắng thì mẹ và vợ con ngươi vẫn đói, ngươi lại ăn trộm nhà khác thì chẳng há ta tạo điều kiện cho người đi ăn trộm nhà khác. Gặp nhau hôm nay ở đây là có duyên, nhân lúc ta đang vui ta sẽ cho ngươi một con đường kiếm ăn.

Chương Tuấn cảm kích lắm nhưng chợt nghĩ rồi nói:
– Xin đa tạ huynh đã chiếu cố, nhưng đầu óc tôi ngu muội trước chỉ làm tên phu kéo hàng, liệu có học được?
– Ta sẽ chỉ cho người một tuyệt chiêu buôn bán, mà sử dụng chính từ nghiệp ngươi đã làm, là ăn trộm.
– Xin được chỉ dạy
– Hãy ghi nhớ mấy lời ta nói:
1, Ngươi đi ăn trộm việc đầu tiên phải xem xem tuần bổ làm có gắt không, tức là giai đoạn này có dễ trộm cắp không rồi mới quyết định hành động
2, Nếu tuần bổ làm không gắt, dễ trộm cắp thì phải quan sát tổng quan các nhà, xem nhà nào có khả năng ăn trộm.
3, Tìm được và nhà khả quan rồi thì tìm tiếp đến sơ hở. Tìm cả đường đi lối lại, thói quen sinh hoạt để lấy thì được nhiều, mà khi có biến thì chạy cho chuẩn.
4, Chọn thời gian chuẩn nhất đề đột nhập, sao cho cửa bị bắt là thấp nhất hoặc không thể. Nếu bị bắt thì chạy, tẩu vi thượng sách đừng ở lại kẻo bị gô cổ lên quan phủ.
5, Vào được nhà rồi thì hãy xem xét lại xem thời gian vào có đẹp, lối thoát có rộng rãi, tình huống xấu thì sao v.v. Và quan trọng nhất đã là thằng ăn trộm, phải biết đủ. Ít quá thì không đáng để trộm, nhưng đừng nhiều quá mà bị bắt. Ăn trộm thì không có nhiều thời gian đâu. Một lần bị bắt là sửa sai vài năm đó.
6, Nếu thấy nhà nào quá dễ dãi, hãy cẩn thận dính bẫy.
Đã rõ chưa?
Còn khá mơ hồ, Chương Tuấn mới hỏi:
– Sao lại dạy tôi cách đi ăn trộm?
– Ta không dạy ngươi ăn trộm, ta dạy ngươi buôn bán dựa trên quy tắc nghề ăn trộm
– Tôi vẫn chưa hiểu, xin đc chỉ giáo thêm
– Ngươi nghe cho rõ đây:
1, Xem tổng quan thị trường có ổn không, rủi ro hiện tại mức nào
2, Chọn coin có thể có biến động (sóng)
3, Quan sát, phân tích và chọn vị thể mua mà tại đó chỉ có thể thắng, cùng lắm lỗ thì rất rất ít.
4, Mua vào tại đúng vị thế đẹp, giả sử tính toán sai lập tức chạy.
5, Đánh giá lại các điều kiện bên trên để chọn vụ trí chốt lời, không được tham lam, biết đủ tùy theo vị thế.
6, Luôn cảnh giác thị trường.
Ta dạy ngươi nguyên tắc lướt sóng đó. Nhưng để thuần thục nó, ngoài kỹ thuật ra sự kiên nhẫn ngồi chờ nhà người ta sơ hở, bản lĩnh để chạy khi có biến, bản lĩnh để không tham lam không phải ai cũng làm được đâu, và chết vì mấy thứ đó. Ta hi vọng người sẽ làm được.
Chương Tuấn toan lạy tạ thì không thấy bóng Hoài Phong đâu nữa, bên ngoài vẫn là ánh sáng mờ mờ đục đục với ngọn gió khẽ đung đưa vài ngọn đèn heo hắt.
Hoài Phong
FB: https://fb.com/hoaiphong1986
Tradingview: https://www.tradingview.com/u/hoaiphong/
Ai tìm hiểu forex và đầu tư tài chính mở rộng thì ghé: HoaiPhongFx.Com nhé.
Leave a Reply